Trò Chơi Nguy Hiểm – Chương 2

Chương 2

Thiệu Lâm đánh giá căn phòng khách sạn xa hoa, trong lòng âm thầm cảm khái, quả nhiên là chênh lệch giàu nghèo, ở trong này một đêm phỏng chừng nửa năm sinh hoạt phí của mình ngâm nước nóng luôn.

Ngẫm lại thì diễn viên như Dụ Vĩ cũng đâu có khác, trong khi đó chính mình lăn lộn thời gian dài cũng chỉ đủ dùng…..thật thất bại ……..như vậy, sao mình còn có thể có ý nghĩ khác với Dụ Vĩ? Được ở cùng một gian phòng với cậu ấy đã là nhận của bố thí thì mình căn bản là không xứng với cậu ấy, huống chi mình còn là nam. Thiệu Lâm trong lòng chua xót, cười tự giễu.

“Tiểu Lâm, làm sao vậy ?” – Tống Thiệu Minh đem áo khoác treo lên, quay người lại liền thấy Thiệu Lâm cười tự giễu, trong lòng hơi động, nhẹ đi qua, ôm lấy cậu.

“Không có gì, suy nghĩ linh tinh mà thôi.” – Thiệu Lưng cảm thấy sau lưng ấm áp liền hoảng sợ, vội vàng thu lại tâm tình, chuyên tâm đối phó với tình huống trước mắt.

“Vậy, không tắm rửa sao?” – Tống Thiệu Minh mỉm cười, không hề truy hỏi, săn sóc đề nghị “Nơi này thiết bị cũng không tệ lắm đâu.”

“ A! Được.”- Thiệu Lâm gật đầu không ngừng.

“Hha~” – Tống Thiệu Minh nhìn Thiệu Lâm muốn chạy trốn lại không ngừng lộ ra thần sắc xấu hổ, khoái trá cười – “Cùng nhau tắm đi, vừa lúc tôi cũng muốn thả lỏng một chút.”

“Hả?!” Thiệu Lâm sửng sốt, không hề suy nghĩ liền cự tuyệt “Hay là thôi đi.”

“Vì sao?” Tống Thiệu Minh biểu tình vô tội hỏi.

“ À…..tôi không quen….” Thiệu Lâm dời tầm mắt – “Nếu không……….anh cứ tắm trước đi.”

“Cũng được.” – Tống Thiệu Minh gật đầu, buông tha cho Thiệu Lâm, xoay người lấy áo tắm trong tủ rồi đi vào phòng tắm. Người thành thật như vậy, trước tiên cứ thong thả, nếu không thật sự làm cậu nổi nóng sẽ không hay. Tựa như mèo và chuột vậy, phải biết lúc nào nên buông tay, khi nào thì hành động, như vậy mới có lạc thú.

Thiệu Lâm nhìn Tống Thiệu Minh đi vào phòng tắm, thở dài nhẹ nhõm, trong lúc đó,  cậu ngồi ở  mép giường, vùi đầu vào hai tay.

Trời ơi…..mình đang làm cái gì đây……chẳng lẽ sẽ thật sự làm chuyện đó với người mà mình chỉ biết y là đàn ông? Thiệu Lâm đương nhiên đã từng xem qua trong lúc làm tình sẽ xảy ra chuyện gì, trong đó sẽ có người ở mặt dưới, mình vẫn luôn ảo tưởng cùng Dụ Vĩ làm tình, cũng hy vọng mình ở mặt trên, nhưng mà Tống Thiệu Minh chắc y sẽ không phải người nằm dưới………Lúc này, hẳn là mình nằm dưới đi? Nghe nói nằm dưới sẽ rất đau, còn chảy máu nữa… Cơ thể Thiệu Lâm bắt đầu run lên, là đàn ông ai lại muốn bị đặt phía dưới? Biết vậy đã đi tìm MB, ít nhất còn có thể ở bên trên.

Mình rốt cuộc bị thần kinh chỗ nào mới đi trêu chọc người này? Chẳng lẽ vì lúc y cự tuyệt cậu nhóc đó trông giống Dụ Vĩ? Thiệu Lâm đã nhiều lần thấy Dụ Vĩ dùng vẻ mặt này để chia tay bạn gái cậu ấy.

Thiệu Lâm sợ có một ngày Dụ Vĩ sẽ dùng loại vẻ mặt này nhìn cậu, nói tôi chán ghét cậu, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Thiệu Lâm không chỉ một lần mơ thấy vậy, mỗi lần đều là hoảng sợ mà tỉnh lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khóe mắt đôi khi còn vương nước mắt.

Khóc? Thiệu Lâm chán ghét bản thân yếu đuối, nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh trong mơ, hốc mắt lại bắt đầu đỏ. Người ta nói, nếu mơ thấy một chuyện 3 lần, điều trong mơ sẽ trở thành sự thật, vậy nên………………Dụ Vĩ chắc chắn sẽ làm như vậy với cậu.

Tống Thiệu Minh đi từ phòng tắm ra liền thấy Thiệu Lâm khom người ở trên giường, ánh mắt hồng hồng, như là bị người ta bắt nạt, đáng thương đến mức làm cho người ta muốn hung hăng mà khi dễ. Y bước nhanh đến bên giường, kéo Thiệu Lâm lại bên người, đặt cậu trên giường.

“Lại suy nghĩ gì vậy?” Thiệu Lâm bị đặt mạnh ở trên giường, nhất thời cảm thấy khó thở, trong đầu ‘ông’ một tiếng, không biết làm gì cho tốt.

“Hả? Không trả lời?” Tống Thiệu Minh nhẹ nhàng cắn vành tai Thiệu Lâm, hai tay ở trên người cậu vuốt ve.

“Nghĩ đến một người bạn.”Thiệu Lâm đặt toàn bộ sự chú ý lên cánh tay đang ở sau lưng mình vuốt ve, động cũng không dám động.

“Bây giờ bắt đầu……cậu chỉ có thể nghĩ đến tôi mà la hét.” – Tống Thiệu Minh Kéo Thiệu Lâm lại gần, thật mạnh hôn lên bờ môi cậu.

Thiệu Lâm gắt gao ngậm chặt miệng theo phản xạ, ngăn cản dị vật xâm nhập. Tống Thiệu Minh không chút hoang mang vỗ về lưng cậu, môi nhẹ nhàng cọ xát, chờ đợi người trong lòng thả lỏng.

Rốt cuộc, Thiệu Lâm mới nhớ tới mình đến nơi này vì cái gì, dần thả lỏng khớp hàm, trong nháy mắt, Tống Thiệu Minh liền tiến vào trong khoang miệng cậu, môi lưỡi dây dưa.

Thiệu Lâm chưa từng tiếp nhận nụ hôn như bây giờ, khi cậu chưa phát hiện mình thích người đồng giới cũng từng cùng bạn gái hôn, nhưng cũng chỉ là hôn nhẹ mà thôi, không có như bây giờ……..Thiệu Lâm cảm thấy linh hồn mình theo nụ hôn của Tống Thiệu Minh mà đi ra, phiêu phiêu đãng đãng.

Kết thúc nụ hôn sâu, lí trí của Thiệu Lâm cũng quay trở lại, lại phát hiện mình cùng Tống Thiệu Minh đều trần trụi, mà Tống Thiệu Minh đang thuần thục hôn môi cùng vuốt ve cậu.

“Tôi….tôi còn chưa tắm rửa………” Thiệu Lâm thất thanh kêu lên, hiểu rõ tình trạng trước mắt, ý chí của cậu dần tiêu tán, thầm nghĩ chỉ mong trốn thoát được càng xa càng tốt. Đây chính là quyết định sai lầm của cậu, sai hoàn toàn!!

Giống như cảm nhận được suy nghĩ của cậu, Tống Thiệu Minh tiến tới càng nhanh, hai thân thể gần nhau không một kẽ hở “Không cần……..cứ như vậy cũng được…” Y cọ cọ cổ Thiệu Lâm, nhẹ giọng dụ hoặc “Tôi cam đoan cậu sẽ thực thoải mái.

Giọng nói của Tống Thiệu Minh làm cho người khác không tự chủ được mà sẽ tin tưởng y, Thiệu Lâm bỗng cảm thấy được trấn an. Hạ thân đột nhiên nóng lên, Thiệu Lâm cả người căng thẳng, dục vọng yếu ớt bị người khác nắm trong tay làm cho cậu kinh hoảng nhưng cũng xen lẫn một tia kích thích không thể nói.

Tống Thiệu Minh không lừa cậu, dưới sự khiêu khích thuần thục của Tống Thiệu Minh, Thiệu Lâm cảm nhận được sự sung sướng trước nay chưa từng có.

Thiệu Lâm nheo mắt lại, thở dốc, linh hồn dường như đã phiêu đãng đi rất xa.

Bỗng nhiên, hạ thể truyền đến cảm giác vạn phần đau đớn, Thiệu Lâm không tự chủ được co rút, ngăn không cho dị vật đi vào cơ thể.

………………Ngón tay sao? Thiệu Lâm kinh hoảng ngẩng đầu nhìn nam nhân phía trên mình.

Tống Thiệu Minh mỉm cười “Lần đầu?” Thiệu Minh gật đầu , làm cho nam nhân phía trên có một tia sung sướng “Tôi đây càng phải ôn nhu rồi.”

Thiệu Lâm run run cảm thụ ngón tay thon dài trong cơ thể, tại nơi chưa từng có ai đụng qua nhẹ nhàng ma sát.

Tống Thiệu Minh ôn nhu hôn cậu, động tác bình tĩnh nhưng những tiếng thở dốc cho thấy y đang trong trạng thái vô cùng hưng phấn.

Không còn khả năng trốn nữa…..

Chính mình tạo nghiệt, liền tự mình gánh vác đi…..

Đây cũng là do mình lựa chọn, một đêm mà thôi……..cùng lắm thì….

Thiệu Lâm loại bỏ ý muốn chạy trốn, cố gắng thả lỏng thân thể, ngây ngô phối hợp với sự vỗ về chơi đùa của Tống Thiệu Minh.

Chỉ là …. một đêm mà thôi…

Trong cơ thể, từ một ngón tay biến thành hai, không quá đau, chỉ là………không thoải mái……… Điều này làm cho Thiệu Lâm thoáng rên nhẹ, như vậy  hoàn toàn có thể chịu được.

“Ổn rồi…..” Tống Thiệu Minh ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói “Hiện tại……………mới chỉ là bắt đầu thôi…..”

Bắt đầu……… cái gì? Thiệu Lâm đầu óc quay cuồng, không thể tập trung suy nghĩ lời nói của Tống Thiệu Minh, chỉ là theo bản năng ôm chặt lấy y.

Ngón tay chậm rãi rút ra, cảm giác trống rỗng làm cho Thiệu Lâm không biết làm sao, ngẩng đầu, hé miệng như muốn hỏi.

Môi lập tức bị ngậm lấy, kịch liệt giao triền, Thiệu Lâm rên lên một tiếng, thống khổ suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.

Một vật nóng cháy không chút do dự đưa vào trong thân thể, khác với ngón tay, cơ thể như bị xé rách, đau đớn truyền đến đại não, làm cho cơ thể Thiệu Lâm vốn sợ đau hoàn toàn bãi công.

Tống Thiệu Minh an ủi hôn lên môi Thiệu Lâm, dùng hết mọi thủ đoạn dẫn dắt sự chú ý của cậu, làm cho người bên dưới thả lỏng thân thể, sau đó bắt đầu luật động.

Thân thể bị vật nóng cháy kịch liệt xỏ xiên qua, Thiệu Lâm như người bị chết đuối trên biển, chỉ có thể gắt gao bám lấy Tống Thiệu Minh, thở hào hển.

Cơ thể bị ma sát mang đến cảm giác sung sướng làm cho Thiệu Lâm quên đi đau đớn, cơ thể cũng dần thích ứng, theo bản năng mà tìm đến khoái cảm.

Chưa bao giờ từng kịch liệt như vậy………………cũng chưa bao giờ có được niềm vui sướng do cơ thể mang lại………

Thiệu Lâm chôn đầu ở trước ngực Tống Thiệu Minh, nhắm mắt lại, để cho chính mình sa vào niềm vui sướng này.

Vì cái gì……………….trong lòng vẫn cô đơn như vậy ?

Đây……………………thật sự là điều mình muốn sao?

Một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống lại nhẹ nhàng bị liếm đi……….

.

.

.

Đang muốn bỏ tự nhiên bay vào thấy có 1 comment nên xúc động đăng thêm 1 chương :v

Bài này đã được đăng trong Uncategorized. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Bình luận về bài viết này